Hơi thở là nhịp điệu đầu tiên mở ra sự sống và cũng là sợi chỉ cuối cùng khép lại hành trình của một đời người. Tuy nhiên, giữa hai khoảnh khắc ấy, phần lớn chúng ta lại sống mà không hề ý thức về cách mình thở. Trong khí công, hơi thở không chỉ là phản xạ sinh tồn, mà là dòng năng lượng sống mang theo trí tuệ, dưỡng nuôi thân thể và dẫn dắt tâm thức trở về trạng thái an nhiên. Khi học cách thở đúng, con người cũng học cách quay trở lại với chính mình.
Hơi thở trong quan niệm Đông y là chiếc cầu nối giữa thân và tâm. Khí – nguồn năng lượng cốt lõi của sự sống – vận hành nhờ vào hơi thở; khi khí được dẫn thông suốt, huyết dịch lưu chuyển thuận hòa, cơ thể mạnh mẽ và tinh thần sáng suốt. Ngược lại, khí tắc nghẽn là gốc rễ của mệt mỏi, đau nhức và cảm xúc bất ổn. Góc nhìn khoa học hiện đại cũng hé mở một sự thật tương đồng: nhịp thở có thể chi phối trực tiếp hệ thần kinh tự chủ. Những hơi thở nhanh và nông khiến cơ thể rơi vào trạng thái cảnh báo, làm tăng căng thẳng; trong khi hơi thở sâu và chậm lại kích hoạt hệ phó giao cảm, đưa cơ thể trở về điểm cân bằng, thư giãn và phục hồi.
Với khí công, luyện hơi thở đồng nghĩa với việc huấn luyện lại hệ thần kinh. Mỗi hơi thở được đưa sâu xuống vùng bụng dưới không chỉ giúp cơ thể hấp thụ nhiều oxy hơn, mà còn nuôi dưỡng Đan điền – trung tâm năng lượng của con người. Đây là vùng đóng vai trò giữ ổn định cảm xúc, duy trì nội nhiệt và tạo nền tảng cho sức bền thể chất lẫn tinh thần.
Điều tức, trong các pháp môn khí công, được xem là cột mốc mở đầu cho mọi tiến trình luyện khí. Người tập không ép buộc hơi thở, cũng không cố điều khiển mà học cách cảm nhận luồng khí ra vào một cách tự nhiên, nhưng sáng suốt. Khi hơi thở rơi xuống Đan điền, theo quan điểm Đông y, khí sẽ tụ về và dần hóa tinh, từ đó củng cố thận – gốc của sinh lực. Dưới góc nhìn sinh lý học, kiểu thở này kích hoạt cơ hoành hoạt động tối ưu, tăng cường lưu thông máu trong ổ bụng, cải thiện tiêu hóa và thúc đẩy trao đổi chất. Điều tức vì vậy không phải là sự gò bó, mà là quá trình đưa thân và khí hòa nhập với nhau, giống như dòng nước chảy nhẹ nhàng nhưng liên tục.

Trở về với hơi thở cũng là trở về với hiện tại. Khi ý thức chạm vào hơi thở, mọi xao động của quá khứ hay lo toan tương lai đều lắng xuống. Chỉ còn thân thể đang sống, đang hít vào và đang thở ra. Chính trong khoảnh khắc đơn sơ ấy, tâm trí trở nên tĩnh lặng, áp lực tan biến và nguồn năng lượng nội tại được đánh thức. Với thời gian, người luyện khí công hình thành hơi thở tự nhiên: sâu, chậm, mềm và ổn định. Sự bình thản không còn là thứ họ phải cố nắm giữ, mà trở thành nhịp điệu tự nhiên của chính hơi thở.
Khí công, ở tầng nghĩa sâu nhất, là nghệ thuật thở một cách có ý thức để sống trọn vẹn từng khoảnh khắc. Khi hơi thở được soi sáng, con người trở về với thân, tâm trở về với tĩnh lặng và cuộc sống trở về với sự giản dị, sáng suốt và quân bình.
